Tuesday, August 26, 2008

Hè đến chăng ? Mơ phượng hồng lối nhỏ,
Dáng em gầy, vạc áo trắng gợn bay.
Đôi cánh chim hoan ca trong nắng nhạt,
Bướm vờn quanh, theo gót nhỏ em đi.

Giòng nước xanh, in cả khung trời trắng,
Gió tóc bồng, tóc nhảy múa bờ vai.
Mắt đen láy, tay ngà ôm tập vở,
Môi thoáng cười, em nghĩ gì ngày mai ?

Tôi lính chiến, ngại ngùng, mai chẳng rõ,
Em trắng trong, tin chắc, cuộc đời hồng.
Áo treidi bạc phai mấy mùa nắng,
Em lược cài, màu lục chuối tinh khôi.

Đôi guốc nhỏ, bóng em mờ khuất nẽo,
Khói thuốc bay, quặng thắt dạ chinh nhân.
Trong vườn vắng, em đợi thiệp hồng đến,
Ngoài sa trường, tôi chẳng mộng ngày mai.

Chốn yên bình, chim reo cùng đào nở,
Nơi khói sương, hồn tử sĩ vật vờ.
Tôi những mong trao người thân quà nhỏ,
Đất thanh bình, mẹ hớn hở, em vui.

Thôi, em nhé ! Em vui khung trời mộng,
Chốn biên thùy, tôi gìn giữ đất quê.
Tôi chẳng mong, chẳng cần ai hoài tưởng,
Lòng bâng khuâng: Mắt sáng, nụ cười hồng ……
Trời chớm thu, heo may về lặng lẽ,
Lá vàng rơi, từng chiếc xếp đầy sân.
Trên cành khô, chim non ngơ ngát đậu,
Nghiên đầu nhìn vài cánh bướm lẽ loi.

Giữa bụi cỏ, đóa cúc vàng nở muộn,
Khẻ đong đưa mỗi khi gió thoảng qua.
Nghe tí tách giọt thu vươn đêm trước,
Vũng đầy vơi, lòng chạnh, khách tình sầu.

Kiếp cô lữ, quá nữa đời cô quạnh,
Người đến, đi mấy kẻ thấm lòng nhau.
Lòng hoang vắng, tình trao, gọi là có,
Chất ngất sầu vạn cổ mãi thiên thu !

Chiều dần buông, chân trời màu tím thẫm,
Chim về chưa, văng vẳng thạch sùng kêu.
Nhà ai đó, ánh đèn xuyên khe cửa,
Khơi bếp hồng chờ ngóng khách viễn phương !

Mòn mõi lê thân gầy, hồn quạnh quẽ,
Xác héo hon, chí vẫn hừng hực nung.
Nhân tình đau, thế thái chán, đã từng,
Rũ sầu muộn, nghiến răng, đường trước mặt.

Thôi, thế thôi, vươn vai chân tiếp bước,
Ðời nghìn sầu, gạt bỏ ở đàng sau.
Lầm lũi bước, dẫu thân cô, thế bạc mỏng,
Ði trên chân, đầu cúi, chí cùng gan !
Đêm vắng sao, vầng trăng treo nữa chiếc,
Nữa đời còn, đơn lẽ bạn cùng trăng.
Trăng hạ tuần, đời đã đi quá nửa,
Bạc trăng mờ, bạc cã cõi nhân-sinh.

Khói thuốc cay, xót xa dòng lệ ứa,
Chát vị chè, chát cã quãng đời qua.
Nếu Số phận ví phỏng là bằng phẳng,
Người với ta chắc gì đã hơn – thua.

Gian manh, được, lấy chi đã làm thú,
Thật thà, thua, còn có chút tình thăm.
Được – thua, rồi cũng cuốn theo gió,
Bại – Thành, ba tất đất vẫn còn dư.

Ngồi tư lự, việc gì chưa làm nhỉ ?
Tình anh em, tình cháu chắc vấn vươn.
Khà một tiếng, đời còn cần nhiều chuyện,
Tình …. Chĩ một chữ , mà ấm lòng nhau !

Friday, April 25, 2008

Saturday, December 15, 2007

Hồi mới biết, lòng anh rộn rã quá,
Em bên kia, con đường nhỏ cách ngăn.
Chưa tới lui, chỉ thầm chờ, trông ngóng,
Ước sao ai thu hẹp lại con đường !

Có một chiều, đứng balcon, nhìn trời đất,
Em dạy về, thấp thoáng áo hồng bay.
Bờ vai thuôn, anh gởi bao nhung nhớ,
Suối tóc dài, vương vấn nỗi niềm thương.

Tuồng đời, đâu yên bình như mình nghĩ,
Đổi chiều xoay vận mệnh cả sinh linh.
Người người cực, anh và em cũng cực,
Thoáng mơ mòng, thầm tính chuyện xa xôi.

Lòng thương cha, thương mẹ, lẫn thương mình,
Tìm đường thoát, cho bầy em đở khổ.
Nghĩ đến nhau, hãy nhìn về cùng hướng,
Mơ tương lai, xây đắp mảnh trời chung.

Gian nan quá, bao lần đi, nhiều lần mất,
Nhìn mắt nhau, thấy rõ nỗi niềm đau.
Đêm chập chùng, sóng
gió, tương lai đổ,
Ngày đắng cay, quay quắt, nhọc nhằn cam.

Rồi cứ thế, ngày trôi, tương lai cụt,
Rồi hằng đêm, khao khát một ngày mai.
Bừng mắt dậy, nhìn ngày qua lặng lẽ,
Chiều dần buông,
sương phủ lấp ngàn sao.

Đôi mắt em, ôi, mảnh sao sa lạc lõng,
Trong thẳm sâu, anh biết em nghĩ gì.
Em cam chịu, lòng anh thêm quặn thắt,
Xé nát lòng, em hãy tựa vào anh.

Tựa vào nhau, hai tâm hồn thất vọng,
Tựa vào nhau, cay đắng, nhọc nhằn chia.
Tựa vào anh, tay trong tay, nhìn về trước,
Dẫu gập gềnh,
gian khổ, gánh cùng vai.

Thôi em ạ, tóc bồng, vành môi nhạt,
Có anh đây. Thôi ! Em hãy cùng anh .
Đi cùng anh, con đường đi trước mặt,
Cười đi em,
sánh bước, ngọt bùi chia. ...



Hôm xưa, theo em mỗi tan học,
Có biết đâu, em hay kháo với bạn bè,
" Tay vô duyên, trân tráo, bám làm đuôi."
Rồi khúc khích, cười ngã nghiên, dè bĩu.

Liều lĩnh, đến thăm một chiều nắng,
Nắng loan hè, nắng rộn rã, nắng hanh.
Có biết đâu, em thầm thì chúng bạn,
" Vô duyên tệ, hắn dám đến làm quen."

Rồi mình đi, rời xa sân phượng đỏ,
Số vô duyên đeo đẵng con đường tình.
Đâu cơ hội, vì đời trai chinh chiến.
Nhớ miên mang, em duyên dáng, trời xa.

Đôi khi nhớ, vành môi hồng trề bĩu,
" Đồ vô duyên !", em mắng. Làm sao quên !
Đường hành quân, tìm em, góc rừng vắng,
Dõi mắt tìm, nhung nhớ, em tận đâu ?

Cô độc lữ, lòng thèm nghe em nói,
Nói đi em, dù lời mắng : " Vô duyên !"
Góc hoang vắng, em nào hay, anh muốn lắm,
Một lời thôi, em nói : " Đồ vô duyên !"

............................

Friday, December 7, 2007

Đôi khi ... gió thoảng, rụng lá hiên sau,
Cứ ngỡ chân em khẽ khàng bước.
Đôi khi ... líu lo chim hót trong vườn vắng,
Cứ ngỡ em cười rộn nắng mai.
Từ thuở em đi, lá ngập đầy sân trước,
Gió lộng sân sau cuốn lá vàng.
Tiếng chim bặt câm từ dạo ấy,
Nức nỡ tiếng lòng tan tác ... Thương!
Bờ ao đớp bóng cá hờ hững,
Tim hoài vẫn vắng dáng em soi.
Hoa khế đỏ hoe mắt sầu mõi,
Mõi mắt trông chờ ngõ trước, sau.
Em đi, em nỡ đi biền biệt,
Nhớ mái tóc dài , rũ cành mai.
Mẫu đơn nhạt màu, hồng trơ nụ,
Rũ rượi cành đào, sợi bìm leo.
Cảnh ngóng, người trông, mưa nặng hạt,
Sương giăng xuân trước, đọng mưa đông.
Ánh trăng xuyên lá lung linh bóng,
Ôm choàng ánh nguyệt ngỡ em về ...
Có lẽ em về mai hay mốt,
Có lẽ em về dịp cuối đông.
Em về kịp thấy hương khói phủ,
Em về ... anh vừa chết thu qua ...