Saturday, December 15, 2007




Hôm xưa, theo em mỗi tan học,
Có biết đâu, em hay kháo với bạn bè,
" Tay vô duyên, trân tráo, bám làm đuôi."
Rồi khúc khích, cười ngã nghiên, dè bĩu.

Liều lĩnh, đến thăm một chiều nắng,
Nắng loan hè, nắng rộn rã, nắng hanh.
Có biết đâu, em thầm thì chúng bạn,
" Vô duyên tệ, hắn dám đến làm quen."

Rồi mình đi, rời xa sân phượng đỏ,
Số vô duyên đeo đẵng con đường tình.
Đâu cơ hội, vì đời trai chinh chiến.
Nhớ miên mang, em duyên dáng, trời xa.

Đôi khi nhớ, vành môi hồng trề bĩu,
" Đồ vô duyên !", em mắng. Làm sao quên !
Đường hành quân, tìm em, góc rừng vắng,
Dõi mắt tìm, nhung nhớ, em tận đâu ?

Cô độc lữ, lòng thèm nghe em nói,
Nói đi em, dù lời mắng : " Vô duyên !"
Góc hoang vắng, em nào hay, anh muốn lắm,
Một lời thôi, em nói : " Đồ vô duyên !"

............................

No comments: