Sunday, February 4, 2007

Anh có đến, xứ mù sương lạnh lẽo,
Dịp cuối năm, hăm tám, chớm vào xuân.
Chung quanh mình, bao người vui tất bật,
Lòng chạnh buồn, nhà sẽ đón xuân sao ?

Chiến cuộc đến, mẹ ưu tư trông ngóng,
Chồng chẵng về, con lạc mãi phương xa.
Rồi bầy em, thơ ngây mong quà lắm,
Tuổi hồn nhiên, chạy nhộn nhịp quanh nhà.

Thuở chiến chinh, phong sương đành mang nặng,
Nhìn lại sau, dăm ba đứa bạn bè.
Trong lẩn khuất, cố tìm cô bạn cũ,
Chưa một lần tình tự tỏ bày ra.

Dáng em đi, con chim sâu thoăn thoắt,
Dấp nhỏ gầy, anh thoáng gặp mùa thi.
Thăm em, anh buồn cười ngộ nghĩnh,
Ly nước trao, anh uống hết , mắt - môi.

Buồn cười hĩ, em nào hay, chẵng biết,
Rồi anh đi, em chẳng ngỡ tình si.
Em vẫn ở, vui bạn bè chung lớp,
Anh đành đi, buồn khắc dáng chim đi.

Trời se lạnh, đành đằng sau cố bỏ,
Gió lạnh lùng, mai chẵng biết về mô.
Anh đã đi, nơi đồi cao, lộng gió,
Trả lại em, một góc phố, người qua.

Anh sẽ đến nơi mịt mù khói bủa,
Nặng trĩu lòng bao hình bóng thân yêu.
Em ở đấy, lòng vô tâm, vô cảm,
Vẫn dáng đi, nhún nhẩy, một loài chim.
.................................................................

No comments: